“Niềm vui của bạn là nỗi buồn không bị che đậy”
Kahlil Gibran
Nhóm gặp gỡ, hay nhóm gặp gỡ nhân vị trọng tâm, là một hoạt động cộng đồng được tổ chức bởi Nhân vị Trọng tâm Việt Nam với mong muốn đem lại cơ hội để các cá nhân có thể cùng nhau tạo nên một bầu không khí tâm lý thuận lợi cho sự chia sẻ, lắng nghe chân thật, chấp nhận và thấu cảm. Qua đó, nhóm hi vọng có thể đem lại những lợi ích cho sự phát triển cá nhân của những người tham dự về khía cạnh hiểu biết bản thân và quan hệ liên cá nhân.
Nhóm gặp gỡ đã được tổ chức lần đầu tiên bởi Vietnam Rogerian Group (tên gọi trước đây của Nhân vị Trọng tâm Việt Nam) vào tháng 12 năm 2018. Ban đầu hoạt động chỉ giới hạn dành cho sinh viên Tâm lý học của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội. Sau đó, nhóm mở rộng cho bất cứ cá nhân nào trong cộng đồng có quan tâm và nhu cầu đối với một không gian chia sẻ tâm lý an toàn.
Từ năm 2019 đến năm 2022, các nhóm gặp gỡ được Vietnam Rogerian Group tổ chức dưới hình thức dự án với tên gọi PsychoSynaptic. Trải qua ba năm thực hiện, dự án đã tổ chức được hơn 20 nhóm gặp gỡ với khoảng hơn 400 lượt người tham dự, nhận được nhiều phản hồi tích cực, mang tính xây dựng từ những người tham dự về trải nghiệm trong nhóm.
Nhân vị Trọng tâm Việt Nam
Cập nhật ngày 29 tháng 11 năm 2022
Hình ảnh và phản hồi
“…nhóm gặp gỡ đầu tiên mình tham dự đã gây cho mình một ấn tượng rất lớn, mình đã khóc rất nhiều khi lắng nghe câu chuyện của người khác và khi chia sẻ câu chuyện của bản thân mình…”
![](https://pcavietnam.org/wp-content/uploads/2023/10/119434759_974185416414159_8448442723307538519_n-edited-3644461926-e1697086115238.jpg)
“…không gian của vòng tròn đủ gần gũi và ấm áp như trong căn bếp của gia đình. Giống như một món ăn được cho gia vị bởi nhiều người, nhóm gặp gỡ khó lòng có thể tạo ra một không khí có thể thoả mãn hoàn toàn kì vọng của tất cả mọi người...”
“…rồi mọi người ngồi thành vòng tròn, em chỉ ngồi nghe câu chuyện của mọi người thôi […] em không biết tại sao nhưng em như nhìn thấy một phần con người em qua từng câu chuyện đó. Em thấy có gì đó thật sự chạm đến sâu thẳm trong em, mà em thấy nghẹn lại đến nửa buổi mới mở lời được […] Những nỗi buồn, nỗi đau của mọi người, thật sự em thấy nó rất đẹp…”